Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Yêu thì không cần biết đúng sai










I can't leave without you .









Vương Tuấn Khải mệt mỏi ngủ trên chiếc giường cứng như đá một đêm , lúc tỉnh lại thì trời đã sáng . Ô cửa sổ trên cao hắt vào vài tia nắng nhợt nhạt , tuy chiều cao của anh không hề thấp nhưng cánh tay của anh cũng chỉ có thể với đến song cửa , hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh vật ở bên ngoài . Khoảng trời trắng xóa , không có một khoảng xanh lam nào , tiếng rả rích của những chú chim lọt vào tai anh tự nhiên lại biến thành sự u uất tang tóc .



Có phải hay không hắn đã biến chất ? Hắn đã thay đổi , hắn trở nên đáng sợ hơn ? Anh thở dài , cuộc đời của anh sao lại thiếu yên bình đến thế ? Nhìn đến bàn tay trống trơn , chiếc nhẫn Vương Nguyên trao cho anh đã biết mất . Anh nắm chặt bàn tay lại , cau mày khó chịu . Đám cưới của anh chỉ còn chưa đầy 2 tuần nữa là đến , nhưng với tình trạng hiện tại , e là nó không thể xảy ra rồi .



- Chúng ta phải lên đường rồi ... Nói tạm biệt với nơi này đi



- Cậu điên rồi !


- Uống chút nước và ăn đi . Nếu anh chưa muốn chết ... hoặc anh còn hy vọng gặp lại người chồng của mình ...


Hắn lạnh lùng đặt khay đồ ăn cùng chút nước xuống , nhìn chăm chăm Vương Tuấn Khải đang nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ . Thấy anh quay lại , hắn lại nở nụ cười lãnh khốc , câu nói của hắn vừa nói ra mang đậm ý châm chọc . Lần này , khi hắn đã có anh trong tay ; hắn sẽ không bao giờ cho phép anh gặp lại hôn phu của mình nữa đâu . Như chính nội dung mà hắn đã gửi cho Vương Nguyên vậy .



- Rốt cục là cậu bị làm sao thế Thiên Tỉ ? Cậu có biết mình đang làm việc trái pháp luật hay không hả ?



Anh cố gắng thay đổi ý định của hắn . Nhưng vô ích . Hắn mỉm cười nhìn anh rồi rời khỏi phòng . Vương Tuấn Khải không tránh khỏi cảm giác muốn nổi điên , anh chạy tới cánh cửa sắt nặng nề , tay nắm lại thành nắm đấm đập mạnh lên cửa . Vô ích . Xung quanh im ắng tới đáng sợ , mùi sắt ẩm mốc thì cứ thế bốc lên . Anh nghĩ là mình đang ở trong một nơi chật hẹp kín đáo nào đó , và Thiên Tỉ thì đã loạn tính mất rồi . Chán nản ngồi lại giường , anh đưa ly nước lên miệng . Từ hôm qua đến nay , anh rất khát . Nhưng đồ ăn thì chẳng động đến . Ước gì , có ai đó biết được anh đang ở đây , điện thoại cá nhân của anh cũng biến mất rồi , làm sao có ai có thể đến cứu anh đây ?



...

1 giờ sau Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào phòng , nhìn thấy anh đã ngủ gục . Hắn lại cười lạnh một cái . Liều thuốc mê hắn bỏ vào trong nước uống của anh đủ khiến cho Vương Tuấn Khải hôn mê chừng 12 tiếng . Việc này là để thuận tiện cho hắn hơn trong việc đem Vương Tuấn Khải đi không tốn chút công sức .



Tiền mà hắn tích góp được trong chừng ấy năm đủ để mua được một chiếc xe - không cần quá đời mới , một ngôi nhà đủ tiện nghi ở miền Nam cách xa thành phố và đủ để hai người sống cùng nhau đến hết đời . Tất cả đều hoàn hảo trong kế hoạch hắn đã định ra . Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười mãn nguyện ở hai khóe miệng , ôm người ra xe rồi lái xe rời khỏi khu tầng hầm cũ kĩ bị bỏ hoang , hòa vào trong dòng xe cộ lao đi vun vút trên đường cao tốc .


Cảm giác thực an toàn , khi được mang theo người trong lòng rời khỏi thành phố , bắt đầu một cuộc sống mới .



" Vụ việc về cựu nghệ sĩ Vương Tuấn Khải mất tích hiện chưa có tung tích vẫn đang là ẩn số . Có người nói đã nhìn thấy anh lần cuối ở một quán Cafe vắng vẻ cùng với một người đàn ông . Nhiều nghi vấn cho rằng người đó là cựu nghệ sĩ Dịch Dương Thiên Tỉ . Nhưng giờ thì họ đã biến mất , không vết tích . Hôn phu đồng tính của Vương Tuấn Khải cũng đã nhiều ngày không rời khỏi nhà riêng . Bất cứ ai can thiệp hay đến gọi cửa đều không nhận được phản hồi . Hiện tại họ đang xem xét có nên phá cửa để tránh những tình huống không hay hay không ? Nếu có thêm thông tin chúng tôi sẽ gửi đến quý vị nhanh nhất có thể . "



Radio trong ô tô vang lên ồn ào , hắn vặn âm lượng lớn , như thể nghe trọn từng lời lẽ của người dẫn chương trình . Tiếc rằng người đang mê man ở ghế sau lại không nghe được . Nếu nghe thấy , có lẽ sẽ lại nổi cơn tam bành lên , cố gắng gào thét giải thích những điều vô nghĩa cho hắn hiểu . Hắn muốn anh tuyệt vọng , hoàn toàn không còn hy vọng quay về nữa , chỉ có thể ở cùng với hắn thôi .



Bản thân hắn đã hy vọng quá nhiều , đến mức bị người rời bỏ liền không thể nào thích nghi nổi . Có thể nói hắn là một thằng đàn ông lụy tình . Lụy đến ngu ngốc . Nhưng không sao , từ nay về sau hắn và anh chính thức biến mất .



Không còn ai có thể thấy được nữa .



Không còn ai có thể cướp được nữa .



Cha mẹ hắn , những người ái mộ hắn có thể đang rất thất vọng về hắn . Nhưng hãy cho hắn xin lỗi một lần cuối . Vì việc hắn đang làm là việc hắn muốn duy nhất . Hắn muốn sống một cuộc đời hạnh phúc của riêng mình . Hắn nhút nhát đủ rồi , hắn muốn vùng dậy để cho mình một sự thỏa mãn . Hắn cũng không lo sợ việc bản thân sẽ bị truy nã , hắn chỉ sợ mình sẽ không thể ở cùng Vương Tuấn Khải .

Tình yêu thì không có lỗi . Không cần đúng sai . Đây cũng chỉ là một thỉnh cầu nhỏ nhoi , Thượng đế có lẽ cũng sẽ thương xót cho hắn đi .


***


- Ưm ...


Vương Tuấn Khải dụi dụi mắt , đầu vẫn tê liệt đau nhức , cơ thể lại đang lung lay lắt léo , nằm một cách co ro khó khăn trên ghế sau . Âm thanh ù ù của động cơ khiến anh thanh tỉnh hơn một chút , phát hiện ghế trước có một người đang cầm lái , kính chiếu hậu có một đôi mắt màu trà đang nhìn anh .



- Cậu ... cậu đưa tôi đi đâu ?



Tấm áo khoác hắn khoác lên để giữ ấm cho anh rơi xuống , Vương Tuấn Khải ngồi phắt dậy , nhìn quang cảnh qua cửa kính , hoảng hốt hỏi . Bên ngoài , trời đã một mảng tối đen , ánh đèn đường leo lét phả vào tấm kính ; đường xá ít người lại qua .



- Anh sẽ biết sớm thôi .



Giọng nói của hắn vẫn rất lạnh lẽo , có mùi nguy hiểm . Vương Tuấn Khải chột dạ , hy vọng bản thân sẽ không bị mang đi quá xa . Thiên Tỉ hắn loạn tính thật rồi .

Lúc này chẳng khác nào lúc anh ở cùng Vương Nguyên hồi trước là mấy . Có điều Vương Nguyên mang lại cảm giác an toàn an ủi , thì hắn lại là hoang mang lo sợ .



Xe đi thêm rất lâu , như thể xé toạc màn đêm , chạy không biết mệt mỏi . Vương Tuấn Khải bị cơn đau đầu kéo đến dày vò ; không trụ tiếp được mà gục xuống , tiếp tục hôn mê . Dịch Dương Thiên Tỉ thấy người đằng sau gục xuống , trong lòng dấy lên cảm giác bất an . Người kia có tiền sử về huyết áp , nếu không được ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ giấc , có lẽ sẽ tái phát bệnh cũ . Hắn lái xe nhanh hơn , tìm một nơi để ngủ qua đêm . Ngày mai , hai người có thể đến nơi rồi , cũng không cần quá gấp gáp .



Chiếc xe dừng lại ở một  trạm nghỉ , hắn bước ra khỏi xe , bế anh xuống .Trời tối và có nhiều  sương lạnh , hắn kéo lại áo khoác cẩn thận che chắn cho anh rồi mới bước vào .



- Cho tôi thuê một phòng , ừm ... một đêm .



Người ở quầy tiếp tân là  một bà lão già nua , khuôn mặt nhăn nheo nhìn nhìn hai người thanh niên  sáng sủa . Bà quay lại chiếc giá gỗ treo đầy những chìa khóa phòng ,  chọn một chùm chìa khóa rồi đưa cho hắn .



- Cảm ơn bà .



Hắn mỉm cười một cái . Dưới ánh đèn vàng vọt của quầy tiếp tân ở trạm nghỉ vắng vẻ , một nam nhân bế  trên tay một cậu trai đang ngủ say có vẻ gì đó kì dị mà nguy hiểm . Cầm lấy chìa khóa , xóc lại cơ thể của anh , hắn bước lên lầu . Chùm chìa khóa tra vào ổ khóa cửa phòng 302 , hắn bật đèn lên rồi khóa  cửa phòng lại . Nhẹ nhàng để anh nằm xuống giường , chỉnh cho anh một tư thế  nằm thoải mái , bàn tay lần xuống  cởi giày để anh dễ chịu hơn .  Vương Tuấn Khải xoay người đổi tư thế ngủ , ôm lấy chiếc gối bên cạnh , miệng mấp máy gì đó mà hắn không nghe rõ được . Anh cũng đã ngủ say rồi nên ngày mai ăn bữa sáng cùng một thể vậy .



Thiên Tỉ lật chăn kéo lên đắp cho anh , rồi bản thân cũng cởi bỏ giày , áo khoác ; nhưng không  nằm xuống bên cạnh anh mà chỉ ngồi ở một bên giường , mắt hướng ra phía  cửa sổ kính trong suốt . Suy nghĩ trầm ngâm .



Hắn từng ao ước rằng hai  người sẽ cùng nhau ở một chỗ . Ở một nơi chỉ có mình hắn và anh . Cả  hai sẽ xây dựng cuộc sống của riêng mình , sẽ không ai biết hay can  thiệp vào lối sống của họ . Điều quan trọng là hắn ước anh sẽ yêu hắn hoàn toàn . Anh đã hứa sẽ ở cạnh hắn , nhưng anh lại không quên được  những vấn vương ngày cũ . Hắn làm như vậy , hắn biết nó sai , nhưng hắn  vẫn muốn làm đến cùng . Lúc này chính là lúc hắn có thể sống một cuộc  đời của riêng mình , một cuộc đời mới và không còn buồn đau .



- Lạnh quá ...


Anh nói lầm rầm khi hai  mắt vẫn đang nhắm nghiền . Bàn tay vô thức quờ quạng về phía khoảng  trống của giường . Bàn tay của anh chạm vào lưng hắn , không cần biết  thứ đó là gì , anh choàng cả vòng tay của mình qua eo hắn , má áp vào lớp áo có luồng thân nhiệt nóng hổi cọ cọ . Hắn quay lại mỉm cười nhìn anh ,  để cho anh ôm như thế mà ngủ . Bàn tay vuốt ve mái tóc ngăn ngắn .



- Vương Nguyên ... lạnh quá ...



Nụ cười dần dần tắt lịm ,  dần chuyển sang lạnh lẽo khắc nghiệt . Hắn gỡ vòng tay đang choàng qua  eo mình ra , đẩy con người vẫn đang dính lấy nguồn nhiệt ấm áp ra xa .  Anh vẫn ngủ say , không có phản kháng , miệng vẫn lầm rầm những câu lọt vào tai hắn rõ mồn một .


- Nguyên ... anh lạnh ... em đi đâu rồi ?



- Được rồi ...


Ánh mắt như sói hoang của hắn dán lên anh , kèm theo lửa giận và thống hận ...


Sáng hôm sau .



Ánh nắng  xuyên qua cửa kính vào trong phòng , bàn chân của anh lành lạnh khiến  anh vô thức co lại , rồi lờ mờ mở mắt tỉnh dậy . Anh đang nằm dưới sàn  gỗ , ở một căn phòng xa lạ và im ắng . Vương Tuấn Khải mở bừng mắt ngồi  dậy , nhìn xung quanh .



Không có ai trong phòng cả , chăn và gối trên  giường đã được chỉnh trang gọn gàng lại . Anh loạng choạng đứng dậy ,  chạy ra cửa kính quan sát . Khung cảnh xung quanh xa lạ , những quả đồi  thấp và xa xăm , trập trùng ẩn hiện dưới lớp mây mờ sương lãng đãng bay .  Có vẻ như anh đang ở một vùng quê nào đó , tệ thật anh đã bị đưa đến đâu ?



Cửa phòng bật mở , người  anh không mong xuất hiện ở cửa phòng , trên tay là khay điểm tâm sáng .  Hắn bước vào phòng , tiện chân đá cửa lại . Tiếng " rầm " vang lên chói  tai , khiến anh khẽ giật thót , quay người lại . Hắn tiến lại , đặt  khay lên giường , nhìn anh nói :


- Lại đây ăn sáng , chúng ta sẽ đi trong vòng 1h nữa .



Anh vô cảm nhìn hắn ,  đấm đấm cái lưng nhức mỏi rồi ngồi xuống giường . Cả đêm qua ngủ dưới  sàn gỗ , đau nhức cũng là chuyện dễ hiểu . Nhưng anh không hiểu sao bản  thân lại nằm ở dưới đất như vậy nữa . Bình thường anh đâu có thói ngủ xấu đâu chứ .



- Biết tại sao bản thân lại nằm dưới đất không ?



Hắn đưa muỗng đồ ăn vào miệng , nhìn anh hỏi . Anh lắc đầu .



- Anh một lần nữa làm tôi không hài lòng .



Anh nhướn mi nhìn nhìn  hắn một lát , rồi lại cúi xuống . Thiên Tỉ của ngày trước đã biến mất và  thay đổi rồi . Người trước mặt anh là một kẻ khác , chẳng qua là có  cùng gương mặt với cậu thôi . Anh cũng không buồn muốn được biết những  lý lẽ vô lý của kẻ lạ lùng này .



- Chúng ta sẽ không thể sửa chữa sai lầm nếu không biết mình mắc lỗi gì ...



Hắn mở một chai nước  khoáng đưa lên miệng , một dòng nước chảy xuống cằm hắn , hắn nhìn anh với ánh mắt thách thức , đầy vẻ nguy hiểm .



- Tôi ...



- Đừng bao giờ nhắc đến tên cậu ta ở đây .



Anh ngập ngừng nuốt đồ  ăn xuống . Vậy là đêm qua , anh đã nhắc đến Vương Nguyên nên hắn mới  phát tiết mà đá anh xuống dưới đất nằm sao . Nhưng chuyện đó không quan trọng , chợt nhớ ra , anh chau mày hỏi hắn :



- Tôi đang ở đâu ?



- Một vùng quê miền Nam , rất xa thành phố ...



- Cậu tính trói buộc tôi cùng cậu ?



Hắn trong tâm chết lặng . Trước đây khi anh cùng hắn ở ngoại ô , hắn đi đâu anh sẽ đều theo đó , thậm chí còn nói chỉ cần là sống cùng hắn ở đâu anh cũng sẽ đi . Vậy mà giờ đây , người kia lại nói việc ở cùng một chỗ với hắn là trói buộc . Thật nực cười . Thật nhạt nhẽo .



Và ngay lập tức Dịch Dương Thiên Tỉ một lần nữa phát điên , lôi Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng . Anh không định la hét dư thừa , nhưng ánh mắt anh nhìn bà lão ở quầy tiếp tân lại ánh lên sự cầu cứu . Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn tất thủ tục rất nhanh chóng , trả tiền phòng rồi tống anh lên xe . Ngay lập tức , chiếc xe phóng đi , để lại khói bụi cuốn lên mù mịt .

***

7/7/2017

0h 😂😂😂

Đủ mặn chưa ? :>

Thực chất  là Thiên Tỉ  trong phần II này nó loạn tính ,  không còn bình thường hay  ôn nhu như ở  " LỖI " đâu ahihih =)))

❤️Py Levine ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro